HLV Pep Guardiola tỏ ra hào hứng với màn tái đấu Thomas Tuchel
Haaland có thể bẻ gãy hàng thủ Bayern của Thomas Tuchel và dẫn dắt Man City tới chức vô địch Champions League, thì Pep Guardiola – một chiến lược gia thường bị nhầm là một người theo chủ nghĩa lý tưởng – sẽ không ngại thỏa hiệp với một số nguyên tắc. Nếu có một điều bất biến trong sự nghiệp huấn luyện Pep thì đó là sự thay đổi.
JUEGO DE POSICION LÀ GÌ?
Vào ngày 19/10/2013, một Pep Guardiola trẻ tuổi bảnh bao – khi đó vẫn mặc một bộ vest – bước xuống đường biên tại Allianz Arena để bắt tay với HLV đội khách. Bản thân Pep trên thực tế vẫn là một vị khách, mới đến Đức sau trận đấu lịch sử với Barcelona và một kỳ nghỉ 1 năm để nạp lại năng lượng và tư duy về bóng đá.
Ông đến Munich vào mùa Hè năm đó với một kế hoạch táo bạo nhằm định hình lại đội bóng xuất sắc nhất thế giới, một đội bóng Bayern vừa giành cú ăn ba dưới thời Jupp Heynckes. Những pha tấn công nhanh và kèm người tích cực mà người Bavaria yêu thích đang dần biến mất, thay vào đó là lối chơi xây dựng cẩn thận, phòng ngự khu vực và một cấu trúc chặt chẽ có thể bóp nghẹt hành động từ đầu đến cuối của Bundesliga và giúp Bayern hoàn thành điều khiển.
Theo một cách nào đó, dự án của Guardiola là sự trở lại với những nguyên tắc mà cựu HLV của Ajax là Louis van Gaal đã mang đến Bayern vài năm trước, pha trộn với những nguyên tắc khác mà Johan Cruyff đã du nhập từ Ajax đến Barcelona, nơi ông huấn luyện Guardiola.
Ý tưởng cơ bản là bằng cách chú ý kỹ đến không gian, chuyển động và hình học của lối chơi, một đội có thể chuyền vòng tròn xung quanh đối thủ đủ lâu để di chuyển thành một đơn vị tấn công và thiết lập một cấu trúc có thể dập tắt các đợt phản công ngay tại nguồn. Họ sẽ giữ bóng gần khung thành của đối thủ và cách xa khung thành nhà. Ý tưởng này có một cái tên: Juego de posicion – Chơi theo vị trí.
Phải mất nhiều năm để Pep biến Bayern thành một đội bóng có vị thế như vậy. Nhưng ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ông chuyển đến Man City và làm lại từ đầu ở một CLB mới. Nhưng ngay cả khi một số nguyên tắc giống nhau, Man City của Pep không chơi giống như Bayern của Pep hay giống Barcelona của Pep.
Chơi theo vị trí không chỉ là một hệ thống mà còn là một cách suy nghĩ về bóng đá, và ý tưởng của HLV đã phát triển cùng với các cầu thủ và hoàn cảnh của ông ấy. Đây là câu chuyện về cách các đội bóng của Pep đã phát triển ở 4 lĩnh vực cụ thể: tiền vệ phòng ngự, hậu vệ cánh, tiền vệ cánh và tiền đạo.
Người mà Pep đến chào đón vào một ngày mùa thu ở Munich là một HLV người Đức đang lên tên là Thomas Tuchel. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Chúng ta sẽ theo dõi quá trình phát triển của Guardiola qua 3 trận đấu cụ thể: trận đấu ở Bundesliga với Mainz – Tuchel vào năm 2013, trận chung kết cúp DFB-Pokal với Dortmund – Tuchel vào năm 2016 và trận chung kết Champions League với Chelsea – Tuchel vào năm 2021.
Tuchel không phải lúc nào cũng tiếp cận Guardiola theo cùng một cách, nhưng chiến thuật của các đội mà ông dẫn dắt trong 3 trận đấu đó nhìn chung là tương tự nhau, mang đến một bối cảnh đẹp để theo dõi tư duy không ngừng phát triển của Guardiola về lối chơi theo vị trí. Rạng sáng mai, Man City của Guardiola sẽ đối đầu với Bayern của Tuchel ở Champions League, và chúng ta sẽ tìm hiểu xem sự tiến hóa đó đã dẫn đến đâu.
VỊ TRÍ TRỤC KÉP RƯỠI
Bản thân là một tiền vệ phòng ngự, Pep từng tuyên bố rằng ông ghét chơi bên cạnh một đối tác. Trục kép (double pivot) gồm 2 tiền vệ thu hồi bóng làm chật chội không gian hoạt động của Pep, khiến ông không thể chỉ đạo lối chơi của đội theo cách mình muốn, đồng thời hạn chế cách ông định vị bản thân và trên hết, phá vỡ nguyên tắc cơ bản của ông với tư cách là một cầu thủ: tính toán đường chuyền tiếp theo trước khi nhận bóng.
Hai tiền vệ phòng ngự án ngữ phía trước hai trung vệ tạo nên những góc vuông khó xử trong quá trình xây dựng đường bóng, trong khi một trục duy nhất – về lý thuyết, dù sao đi nữa – sẽ nhận được những đường chuyền chéo ngắn trong nửa lượt, với mục đích hướng lên phía trước.
Hoạt động một mình ở vị trí rủi ro nhất trên sân không hề dễ dàng. Cần có khả năng dự đoán, thể hình tốt, kiểm soát chặt chẽ, xoay người chặt chẽ, chuyền bóng hoàn hảo và trên hết là khả năng đọc trận đấu và đưa ra quyết định nhanh chóng để dẫn dắt đội mình vượt qua áp lực.
Khi bắt đầu huấn luyện tại Barcelona B, Guardiola đã tìm thấy tất cả những phẩm chất đó ở một sản phẩm trẻ của học viện mang tên Sergio Busquets. Tại Bayern Munich, nơi các tiền vệ đã quen với sơ đồ 4-2-3-1, ông đã biến hậu vệ cánh Philipp Lahm thành trụ cột duy nhất của mình. Tại Man City, ông có Rodri.
Guardiola yêu thích những cầu thủ như thế này vì họ cảm thấy thoải mái khi làm việc một mình ở hàng tiền vệ, giải phóng một tiền vệ bổ sung để chơi giữa các tuyến và tạo ra các đường chuyền hình tam giác tự nhiên ở phía sau. Tuy nhiên, đối với tất cả các lý thuyết xung quanh nó, ông chưa bao giờ nghiêm khắc về trục xoay duy nhất trong thực tế.
Ngay cả ở Barcelona, nơi sơ đồ 4-3-3 được coi là giáo điều, Xavi vẫn thường xuyên nhận bóng ở khoảng trống bên cạnh Busquets. Đối đầu với Mainz của Tuchel, đội có tiền đạo cố gắng cắt đứt khả năng tiếp cận Lahm, chính Bastian Schweinsteiger đã bỏ túi những điểm đó, tạo ra sự luân chuyển ở hàng tiền vệ.
Thay vì xếp hàng với một cặp tiền vệ phòng ngự, vốn hạn chế không gian và sự tự do di chuyển, Bayern đã tạo ra một cặp tiền vệ bằng sự di chuyển của họ. Các trục kép rưỡi năng động đã trở thành dấu ấn trong phong cách của Guardiola trong nhiều năm. Nhưng không gian được quyết định bởi hàng phòng ngự, điều đó có nghĩa là một cầu thủ tự do ở tuyến hai không phải lúc nào cũng cần phải đá bên cạnh tiền vệ phòng ngự.
Đối đầu với Dortmund của Tuchel, đội chơi pressing với hai tiền đạo thay vì một của Mainz, Bayern xoay chuyển đội hình theo chiều rộng và chuyền bóng từ ngoài vào trong. Khi đối đầu với Chelsea của Tuchel, đội thường pressing phong tỏa khu trung lộ trong sơ đồ 5-2-3 chật hẹp, Man City xây dựng sơ đồ 3-4-3 kim cương – giống như sơ đồ mà Guardiola đã học cách chơi xoay trục cho Barcelona của Johan Cruyff.
Trong cả 3 trận đấu, trên lý thuyết, đội bóng của Guardiola có vẻ sẽ dùng một trục duy nhất phía trước hai trung vệ, nhưng hình học lý tưởng hóa của đội hình xuất phát không có nhiều ý nghĩa. “Bạn sẽ không bao giờ thấy những cầu thủ ở những vị trí đó,” cố vấn của Guardiola, Juanma Lillo từng nói, “ngay cả khi họ lần đầu tiên ra sân.”
Trục đơn chưa bao giờ là một quy tắc khó và nhanh. Nó báo hiệu không gian cho sự linh hoạt, một nhóm di chuyển vào không gian thay vì chiếm giữ nó. Đôi khi, Guardiola sẽ thả một tiền vệ khác xuống tuyến hai, nhưng gần đây, ông ấy thích sáng tạo hơn với một vị trí khác: hậu vệ cánh.
HẬU VỆ CÁNH
Bây giờ nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng khi Guardiola bắt đầu huấn luyện, việc các hậu vệ cánh tấn công dồn dập khi chồng biên là điều bình thường. Khi một cầu thủ chạy cánh nhận bóng và rê bóng vào trong về phía khung thành, hậu vệ cánh sẽ chạy vòng qua anh ta dọc biên. Hậu vệ cánh sẽ có 2 lựa chọn, để mặc đồng đội chạy cánh tự do hoặc ở lại và mạo hiểm thực hiện đường chuyền chồng biên.
Chúng ta có thể thấy điều đó trong mùa giải đầu tiên của Guardiola ở Munich, khi Bayern vẫn có hai hậu vệ cánh tấn công thỉnh thoảng chồng chéo lên không giản của các cầu thủ chạy cánh hướng đối diện.Nhược điểm là cầu thủ liên tục chạy nước rút lên xuống hai bên cánh và bị cuốn vào quá trình chuyển đổi.
Guardiola đã khám phá những cách khác để sử dụng các hậu vệ cánh của mình. Sự thay thế dễ dàng nhất cho các pha chồng biên là underlap, thứ chiến thuật bắt đầu từ nguyên tắc vị trí rằng tiền vệ cánh và hậu vệ cánh không nên chơi cùng một kênh. Thay vì ép xung quanh bên ngoài cầu thủ chạy cánh, hậu vệ cánh sẽ xuất phát ở vị trí bán biên và chạy lên cánh từ trong ra ngoài.
Underlaps (thuật ngữ chỉ lối chơi chồng cánh nhưng khác với Overlap) không chỉ bắt đầu từ một cấu trúc tốt hơn so với chồng cánh, chúng còn tạo ra một loạt các vấn đề khó khăn hơn được cho là khác cho hàng thủ. Vào cuối 3 năm của Guardiola tại Bayern, trong trận chung kết Cúp QG với Dortmund, Pep hầu như chỉ ưu tiên dùng underlap.
Nhưng các trung vệ vẫn gặp phải một vấn đề cơ bản giống như các hậu vệ biên, đó là biên liên tục thấy mình bị mắc kẹt trong suốt quãng đường khi đội của họ để mất bóng. Chúng ta biết đấy, nhiệm vụ của các các hậu vệ không nên phòng thủ sao?
Một giải pháp thay thế an toàn hơn một chút là giữ một hậu vệ biên ở vị trí tiền vệ tấn công phụ, nơi Zinchenko đã chơi trong trận chung kết với Chelsea. Rafinha và David Alaba đã từng làm điều tương tự trước Mainz vào năm 2013.
Đó là một vị trí tốt để đưa bóng vào vòng cấm, và mặc dù một cầu thủ chạy cánh vẫn có thể bị lỡ đà sau khi bị phản công, nhưng một hậu vệ cánh đứng yên vị trí thay vì bọc lót ít nhất cũng có thể chống phản công ở trung lộ. Nếu góc của vòng cấm vẫn còn quá xa so với sân nhà, thay vào đó, hậu vệ cánh có thể lùi vào trong ở tuyến hai, phối hợp cùng với tiền vệ phòng ngự.
“Sự phát triển chiến thuật mà tôi đã hình dung vào thời điểm đó với Barca bao gồm việc sử dụng hậu vệ trái để tiến lên phía trước và chơi như một trục thứ hai”, Pep nói. Phillip Lahm ở Bayern và Joao Cancelo ở Man City đã khiến cho phương pháp luân chuyển hậu vệ cánh vào trong của Guardiola trở nên nổi tiếng.
Vị trí cuối cùng, thận trọng nhất mà một hậu vệ cánh có thể thi đấu là ở tuyến sau với tư cách ‘khuỷu tay’ hoặc trung vệ thứ ba tạm thời. Các đội bóng của Guardiola luôn hình thành bộ ba hậu vệ theo tình huống để áp đảo đối thủ trong việc xây dựng đợt tấn công hoặc phòng ngự.
Nhưng cách ưa thích của ông để đạt được điều đó đã phát triển theo thời gian từ việc bố trí một tiền vệ phòng ngự vào giữa các trung vệ, cách mà Busquets hay Lahm thường làm, để dùng một hậu vệ lai từ một bên cánh như Kyle Walker. Sự thay đổi đơn giản hơn đó giữ cặp trung vệ lại với nhau và kỹ năng độc đáo của pivot được thiết lập ở hàng tiền vệ nơi nó thuộc về.
Man City mùa này sở hữu những hậu vệ cánh thận trọng nhất – nếu có thể gọi họ như vậy nữa – trong sự nghiệp huấn luyện của Guardiola. Một trong hai vị trí này thường hoạt động như một trục thứ hai, người còn lại hoạt động như một “khuỷu tay” đá lùi. Không có gì lạ khi cả hai đều là những trung vệ bẩm sinh chơi lệch vị trí để đảm bảo an toàn tối đa.
Đối với Guardiola, có vẻ như thời của những hậu vệ cánh dâng cao ở hai cánh đã qua bởi “bị giết chết” bằng quá nhiều pha bóng chuyển đổi trạng thái cẩu thả. Bây giờ trung vệ đã lùi xuống còn hai bên cánh được giao cho các cầu thủ chạy cánh.
CẦU THỦ CHẠY CÁNH
Bề ngang luôn là nền tảng để chơi theo vị trí. Trong cuốn sách về lịch sử chiến thuật có tên “Đánh dấu khu vực: Sự hình thành bóng đá châu Âu hiện đại”, nhà báo Michael Cox đã mô tả các cầu thủ chạy cánh của Van Gaal ở Ajax là “gần như chim mồi”, kéo giãn chiều rộng để tạo khoảng trống ở trung lộ.
Dennis Bergkamp, người có thể là người duy nhất có khả năng cảm nhận vạch kẻ đường biênn ngang, cho biết: “Vị trí này không được kỳ vọng di chuyển vào trong vòng cấm và sút. Phải đứng rộng ra, cảm nhận được vạch vôi của đường biên dưới giày của mình. Công việc của tôi là kéo căng hàng phòng ngự của họ, vượt qua các đồng đội bằng tốc độ và chuyền bóng”.
Sơ đồ đó trở nên phức tạp một chút bởi sự gia tăng của các tiền vệ cánh trái kèo. Tại Bayern, Guardiola được thừa hưởng 2 trong số những cầu thủ giỏi nhất Franck Ribery và Arjen Robben, những cầu thủ tấn công nguy hiểm thích đột phá vào trong bằng đôi chân khỏe của họ và sút thay vì rê bóng lên biên để thực hiện một quả tạt ngang.
Với những cầu thủ chạy cánh như vậy, không nhất thiết phải ghim họ vào các góc sân như những chiếc đinh bấm để giữ đội tại chỗ. Họ muốn áp sát khung thành. Ở Barca, Messi đã hủy diệt khu vực giữa sân. Tại Bayern, đó là Ribery và Robben, nhưng từ hai cánh.
Đối đầu với Mainz, năm 2013, ông sử dụng Robben và Thomas Muller (Ribery chấn thương) vào những vị trí linh hoạt đến mức khó có thể gọi là vị trí rõ ràng. Đôi khi các tiền vệ cánh của Bayern nhận bóng từ cánh, vâng, nhưng thường thì họ dạt vào trung lộ để tạo ra những đường chuyền bất ngờ, phối hợp với nhau hoặc thậm chí đảo cánh.
Các biến thể tấn công đã làm việc. Với việc các cầu thủ chạy cánh tỏ ra ngẫu hứng ở giữa sân, trong khi các hậu vệ biên bố trí cánh, Bayern đã bùng nổ với 4 bàn thắng trong hiệp hai. Nhưng việc thiếu chiều rộng ở hàng tiền đạo cũng khiến hàng thủ gặp nhiều vấn đề. Không có lối thoát an toàn ở hai cánh, toàn đội phải gấp rút xây dựng và buộc phải thực hiện những đường chuyền mạo hiểm trước khi sẵn sàng phản công.
Trong những năm gần đây, hiếm khi thấy một đội bóng của Guardiola không kiểm soát bóng ở các cầu thủ chạy cánh dâng cao và hoạt động rộng. Trong trận đấu với sơ đồ 5-3-2 của Dortmund, vị trí của Ribery và Douglas Costa đã cắm sâu sau các hậu vệ cánh của đối phương và giúp tạo khoảng trống cho các cầu thủ chạy cánh ở hàng tiền vệ, những người đã đáp trả lợi thế bằng những pha chuyển hướng để đặt cầu thủ chạy cánh đối phương 1vs1.
Việc triển khai lối chơi lùi dần về phía sau của Bayern có nghĩa là vào thời điểm một cầu thủ chạy cánh cắt vào trong để sút hoặc đưa bóng vào vòng cấm, phần còn lại của đội đã bắt kịp để giúp cắt đứt bất kỳ pha phản công nào. Bề ngang là điểm khác biệt chính giữa lối chơi nhanh và lỏng lẻo như Bayern mà Guardiola kế thừa và lối chơi chậm chạp, kiểm soát mà ông để lại.
Các cầu thủ chạy cánh rộng của Guardiola có nhiều kiểu khác nhau. Trong một số năm, ông sử dụng Leroy Sane và Raheem Sterling như những cầu thủ chạy cánh bẩm sinh, những người thực hiện những đường chuyền hiểm và kín vào trong khu vực giữa sân, nơi hoàn hảo để thực hiện những pha cắt bóng hoặc chuyền thấp qua vòng 16m50 bằng đôi chân khỏe khoắn của họ.
Trong trận chung kết Champions League với Chelsea, Sterling chơi lệch trái, nhưng mối đe dọa chính của anh vẫn đến từ những pha chạy chỗ phía sau. Khi lối chơi trung phong linh hoạt của Man City kéo các trung vệ lên, Sterling sẽ cuộn vào trong để nhận những đường bóng nguy hiểm ở phía trên.
Mùa giải này, Guardiola đã sử dụng cầu thủ chạy cánh như một công cụ kiểm soát. Khi họ không có bóng, Jack Grealish và Riyadh Mahrez sẽ di chuyển rộng để tạo khoảng trống ở khu trung tuyến. Khi họ có được nó, họ dành thời gian rê bóng và luân chuyển để đảm bảo cả đội bắt kịp.
TIỀN ĐẠO: THẬT HAY ẢO?
Nếu có một sự đổi mới chiến thuật nào mà Guardiola đã nổi tiếng khi ông đến Bayern, thì đó chính là vị trí số 9 ảo. Năm 2009, ông khiến cả thế giới kinh ngạc khi cất Samuel Eto’o và Zlatan Ibrahimovic, 2 trong số những tiền đạo xuất sắc nhất trong thế hệ của họ, để nhường chỗ cho một cầu thủ chạy cánh phải trẻ tuổi Lionel Messi ở giữa hàng công. Điều đó hoá ra khá hiệu quả.
Haaland đã lập kỷ lục ghi bàn ở mùa này, với 40 bàn trong khi mùa giải còn chưa kết thúc
Guardiola có thể không phát minh ra khái niệm về một tiền đạo cơ động, nhưng cách Barcelona sử dụng Messi ở vị trí tiền vệ thứ tư trong đội hình là một đặc điểm nổi bật trong lối chơi kiểm soát bóng của họ. Khi đến Munich, Pep đã mơ về cầu thủ nào: Ribery, Robben hay Mario Goetze sẽ đảm nhận vai trò mà ông coi là cần thiết cho phong cách bóng đá của mình.
Câu trả lời không phải là ở những đáp án trên. Dù có giỏi đến đâu, những cầu thủ đó cũng không thể sánh được với trực giác của Messi về cách sử dụng sự tự do trong vị trí của mình để kéo các trung vệ ra khỏi vị trí, trao đổi một vài đường chuyền và sau đó luồn ra phía sau để đi bóng qua đầu hoặc xuất hiện gần chấm phạt đền đúng lúc để ghi bàn.
Không phải việc có một số 9 ảo khiến cho lối chơi theo vị trí của Guardiola linh hoạt và thú vị hơn rất nhiều so với của Van Gaal – mà là nhờ có Lionel Messi. Đối đầu với Mainz, Guardiola chuyển sang sử dụng Mario Mandzukic, một trung phong truyền thống nhưng không ích kỷ, người không ngại nhường đường cho Robben hoặc Ribery tấn công khung thành ở khu vực trung lộ.
Năm tiếp theo, Bayern ký hợp đồng với Robert Lewandowski, một tiền đạo thậm chí còn truyền thống hơn. Anh trở thành tâm điểm rõ ràng trong các đợt tấn công của Guardiola, cung cấp những pha chạy chỗ sâu để duy trì sức ép của đối phương một cách trung thực và là mục tiêu trong vòng cấm đối với các pha cản phá thấp vốn trở nên phổ biến hơn khi việc xây dựng thế trận của Bayern trở nên an toàn hơn và chậm hơn.
Mùa 2015/16, Lewandowski ghi 30 bàn, nhiều nhất Bundesliga kể từ thời Gerd Mueller. Nhưng với tư cách là một tập thể, hàng công của Bayern đang xì hơi. Họ ghi 94 bàn trong mùa giải đầu tiên của Guardiola, khi tỷ lệ ghi bàn được phân bổ đều cho toàn đội, nhưng chỉ 80 bàn khi Lewandowski trở thành siêu tân tinh.
Ở Man City, Guardiola đã cố gắng khôi phục lại một hàng công cân bằng hơn, khó đoán hơn bằng cách điều chỉnh khái niệm số 9 giả. Ông vẫn chưa có Messi nhưng trong vài mùa giải gần đây, ông ấy đã thử nghiệm cấu trúc sử dụng một hoặc thậm chí 2 cầu thủ chạy tuyến trên để gây quá tải cho hàng tiền vệ và các trung vệ đối phương, tạo khoảng trống phía sau.
Đó là cách Man City tấn công Chelsea ở Champions League 2021, với Kevin De Bruyne và Phil Foden phối hợp với nhau ở trung lộ để tạo khoảng trống cho đồng đội băng vào. Theo một cách nào đó, số 9 ảo kép là một giấc mơ trở thành hiện thực đối với Guardiola, người từng nói rằng ông muốn chơi với 1.000 tiền vệ. Cuộc tấn công biến hình của Man City hầu như không thể lên kế hoạch chống đỡ và các nhân tố bổ sung trong quá trình xây dựng đã giúp họ kiểm soát tối đa.
Nhưng khi nói đến việc thực sự đưa bóng vào lưới – thì, 99 bàn thắng ở mùa giải trước không phải là một thành tích tệ hại, nhưng Guardiola dường như vẫn bị ám ảnh bởi việc đội bóng của ông không ghi được bàn thắng nào đem về chức vô địch Champions League. Và giờ Erling Haaland đã tới.
Không có gì bí mật khi Guardiola đang ở điểm cuối của quang phổ biến một tiền đạo từ ảo thành thật. Hơn bất kỳ tiền đạo nào mà ông đã từng sử dụng, Haaland là một tay săn bàn thuần túy, hầu như không làm gì khác với trái bóng.
Giống như các cầu thủ chạy cánh theo vị trí của Guardiola, những người kéo giãn hàng thủ từ biên này sang biên đối diện, công việc của Haaland là kéo giãn hàng thủ theo chiều dọc, chèn ép các trung vệ đối phương để tạo khoảng trống cho hai tiền vệ tấn công ở giữa các tuyến. Và, ồ đúng rồi, anh cũng ghi được rất nhiều bàn.
Người ta còn tranh luận về việc Guardiola trở lại với một trung phong thuần túy đã thành công như thế nào. Giống như Lewandowski, Haaland vượt qua số bàn thắng của những cầu thủ khác, lập kỷ lục ghi bàn trong khi toàn đội đang trên đà ghi bàn ít hơn một chút so với mùa giải trước.
Đội hình 10 người kém linh hoạt hơn không thể luân chuyển trong tấn công như trước đây, điều này gây ra vấn đề cho các cấu trúc phòng thủ còn lại và quá trình chuyển đổi phòng ngự vốn là mục đích chính của lối chơi theo vị trí. Mùa giải này, Man City đang trên đà để thủng lưới nhiều thứ hai so với bất kỳ đội bóng nào mà Guardiola từng dẫn dắt.
Tuy nhiên, nếu Haaland có thể bẻ gãy hàng thủ Bayern của Tuchel và dẫn dắt Man City tới chức vô địch Champions League, thì Guardiola – một người thực dụng chu đáo thường bị nhầm là một người theo chủ nghĩa lý tưởng – sẽ không ngại thỏa hiệp với một số nguyên tắc. Nếu có một điều bất biến trong sự nghiệp huấn luyện của anh ấy, thì đó là sự thay đổi.